Ở lại đi, vì luôn có một lý do để sống #nosuicide

luôn có một lý do để sống

Người ta hay nói, sống thêm một ngày thôi đã là một may mắn vì có nhiều người đã mất hôm qua. Nhưng khi buồn chán, khi nỗi đau dồn tới, câu nói ấy nghe như lời an ủi gượng gạo. Có lúc, ta nghĩ quẩn, rằng chết đi thì đỡ khổ hơn. Nhưng kỳ thực, đâu đó trong đời, luôn có một lý do để ở lại.

Lý do ấy nhiều khi nhỏ thôi. Một chén cơm nóng chờ sẵn trên bàn. Con mèo ngoái lại chờ vuốt ve. Một cánh đồng ngoài kia vừa xanh trở lại sau trận hạn. Ly cà phê bạn hẹn sẽ uống với đứa bạn thân. Tiếng gõ cửa mỗi tối mẹ vẫn hỏi “ăn cơm chưa con?”. Hoặc đơn giản, là sáng mai vẫn còn người cần ta, vẫn còn một việc ta chưa kịp làm xong.

Đời người, ai mà chẳng từng bị dồn vào ngõ cụt. Có người đứng lại, thấy tường bít bùng, tưởng hết đường. Nhưng thử quay đầu, sẽ thấy một lối nhỏ khác, hẹp thôi nhưng vẫn dẫn ra ngoài. Giống như mưa triền miên, ta ngỡ sẽ ngập mãi, nhưng rồi cũng đến ngày trời tạnh, mây dạt sang nơi khác.

Bạn có bao giờ nghĩ, nếu mình biến mất, sẽ có những người buồn lắm không? Con chó nhỏ sẽ nằm dài trước cửa, chờ hoài không thấy chủ. Cái ghế nơi bạn hay ngồi sẽ bị bỏ trống. Và đứa bạn thân sẽ chẳng còn ai để kể lể những chuyện trời ơi đất hỡi. Đôi khi, chính sự hiện diện lặng lẽ của ta đã là niềm an ủi cho người khác rồi.

Tôi từng gặp một cậu bạn, ngày ấy ủ rũ, nói muốn buông bỏ. Vậy mà cậu vẫn gắng gượng đi tiếp. Vài năm sau, cậu khoe có gia đình nhỏ, có con gái ríu rít gọi ba. Thì ra, lý do để sống của cậu không nằm trong hôm nay, mà ở một ngày mai chưa đến.

Cuộc đời dĩ nhiên không phải lúc nào cũng màu hồng. Nó giống như hộp bút màu, có cả màu đen, màu xám. Nhưng nhờ có mấy màu đó mà bức tranh mới sâu sắc. Chỉ toàn màu hồng thì lại thành ra nhạt nhẽo. Cho nên, đừng sợ nếu mình đang đi qua một khoảng tối, vì điều đó chỉ làm cho ngày mai – khi màu xanh trở lại – càng rực rỡ hơn thôi.

Người ta vẫn nhầm rằng phải sống cho hoành tráng, cho đáng tự hào. Thật ra, sống bình thường thôi cũng đủ. Còn ở lại nghĩa là còn cơ hội nhìn thấy một mùa hoa mới, còn cơ hội tha thứ cho mình, còn cơ hội làm lành với người khác.

Nếu hôm nay quá mệt, hãy cho mình một lý do nho nhỏ để ở lại. Ví dụ, thử nghĩ xem bạn còn chưa kịp ngắm hết bao nhiêu bình minh, chưa đi hết bao nhiêu quán ăn vặt, chưa kịp yêu thương một ai đó hết lòng. Chỉ vậy thôi đã đủ để giữ bạn ở lại với đời.

Có lúc, lý do để sống chẳng đến từ bên ngoài, mà từ chính ta. Viết vài dòng nhật ký. Tưới lại cái cây trước hiên. Hay chỉ đơn giản là tự nhủ: “Thêm một ngày nữa thôi.” Thế là đủ.

Và khi nặng quá, hãy cho phép mình khóc.

Khóc không phải là dấu hiệu yếu đuối — nó là phản ứng của con người khi chịu sức ép quá lớn. Khóc giúp đầu óc bớt căng, giúp nước mắt rửa trôi phần nào cái đắng trong lòng. Nếu cần, tìm một nơi vắng lặng — một góc phòng, một ghế đá dưới mưa, hay nơi bạn tin là chỉ có bạn và một điều gì đó lớn hơn mình (có thể gọi là thượng đế, là vũ trụ, hay đơn giản là khoảng không im lặng). Để nước mắt chảy, để tiếng thở trở lại bình thường. Người ta thường thấy nhẹ bớt sau mỗi lần khóc như vậy.

Kỹ thuật thở đơn giản nhưng hiệu quả:

Khi tim đập nhanh, cảm giác nghẹt thở, hãy thử bài tập thở này: hít thật sâu bằng mũi đến khi cảm thấy không thể hít thêm được nữa, rồi cố gắng hít thêm một hơi bonus nữa — cảm giác hơi căng ngực ấy giúp đưa oxy sâu hơn vào phổi. Sau đó thở mạnh ra bằng mũi, hết hơi, như muốn đẩy toàn bộ căng thẳng ra ngoài. Lặp lại chu kỳ này 5–10 lần. Cách thở như vậy giúp làm dịu hệ thần kinh, kéo suy nghĩ quay về cơ thể, và cho bạn một khoảnh khắc tĩnh để quyết định bước tiếp.

Ngoài khóc và thở, có vài bước rất thực tế bạn có thể làm ngay:

  • Viết ra ba điều nhỏ bạn còn muốn làm trong tuần tới
  • Tưới cây; đi ra ngoài hít không khí, tập thể dục
  • Nhắn một câu cho người bạn tin cậy: “Mình đang rối, mình cần nói chuyện.” Nếu không có ai, hãy cầu nguyện, tâm sự với một Đấng siêu nhiên ( với tôi đó là Chúa )
  • Nếu bạn thấy nguy hiểm cho bản thân, hãy tìm sự giúp đỡ ngay — gọi cho bác sĩ, chuyên gia tâm lý, hoặc đường dây hỗ trợ khủng hoảng nơi bạn sống. Xin trợ giúp không phải là thua cuộc; đó là cách bạn giữ cho mình có cơ hội bước qua ngày tiếp theo.

Cuộc đời vốn mong manh, nhưng chính vì mong manh nên quý giá. Ta rời đi thì dễ, nhưng ở lại mới can đảm. Biết đâu, khi ta quyết định ở lại, một điều tốt đẹp đang trên đường tìm đến ta. Và biết đâu, chính bạn – bằng cách rất tình cờ – lại trở thành lý do để một người khác chọn sống tiếp.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *