Nếu người phụ nữ bên cạnh bạn ngày càng cằn nhằn, hay kiểm soát, luôn trong trạng thái căng thẳng và lạnh dần với bạn – thì đừng vội trách cô ấy.
Hãy soi lại mình. Rất có thể, bạn đã không còn là đàn ông trong mắt cô ấy nữa. Bạn không dẫn dắt. Bạn không có định hướng.
Bạn sống kiểu gì cũng được, để người khác quyết hộ, rồi lại than rằng “không ai hiểu mình”. Bạn không hấp dẫn. Bạn không đáng tin. Và cô ấy biết rõ điều đó – thậm chí trước cả bạn.
Đàn ông yếu sẽ bị phụ nữ chà đạp – không phải vì họ ác – mà vì họ không thể tôn trọng một người lúc nào cũng thấp hơn họ một cái đầu.
Bạn càng thiếu bản lĩnh – cô ấy càng phải gồng.
Bạn càng nhún nhường, sợ mất – cô ấy càng lạnh nhạt.
Bạn càng chạy theo – cô ấy càng bước đi xa hơn
Nhiều gã đàn ông bây giờ sống như cái bóng của cảm xúc phụ nữ: Sáng nhắn “em dậy chưa”, trưa hỏi “em ăn gì chưa”, tối “em đừng buồn nữa nha” – không phải vì yêu, mà vì sợ bị bỏ.
Rồi khi bị lạnh nhạt, lại ngơ ngác: “Tôi đã làm gì sai?” Không có gì sai cả. Sai ở chỗ bạn không còn là đàn ông. Bạn là người phục vụ cảm xúc. Một cái gối biết nói.
Bạn nghĩ yêu là chiều chuộng, là phục tùng? Không. Phụ nữ không cần một người hầu. Họ cần một người dẫn đường.
Bạn càng nam tính – cô ấy càng dịu lại.
Bạn càng yếu – cô ấy phải mạnh thay.
Và đến một lúc nào đó, bạn sẽ mất cô ấy – không phải vì ai đó cướp đi, mà vì cô ấy không thể ở lại với một người không còn đáng để theo..
Phụ nữ không cần bạn ngoan. Họ cần bạn cứng.
Đàn ông bây giờ khổ một nỗi: cứ tưởng ngoan là sẽ được yêu. Sáng nhắn “em dậy chưa”, trưa hỏi “em ăn gì chưa”, tối gấp gáp “em đừng giận anh nữa”… Tự biến mình thành cái bóng đi theo một người phụ nữ, chỉ để mong được yêu lại một chút.
Bạn tưởng mình đang yêu. Không. Bạn đang luồn cúi. Bạn sống sao để cô ấy làm gì cũng được, nói gì cũng nghe, đòi gì cũng cho. Bạn không dám cứng, không dám giận, không dám mất. Và chính cái “ngoan như con chó” ấy làm bạn hết giá trị trong mắt cô ấy. Phụ nữ không cần bạn lễ phép tới mức quên luôn mình là đàn ông.
Họ không cần bạn chiều mọi thứ – họ cần bạn có chính kiến, có nguyên tắc, có cái lưng thẳng và cái đầu lạnh.
Bạn càng nhường, họ càng lấn. Bạn càng sợ mất, họ càng buông.
Bạn sống kiểu gì để đến lúc chia tay, cô ấy nói một câu gọn lỏn: “Anh tốt lắm… nhưng em không còn cảm giác.” Bạn không cần làm cô ấy vui cả ngày. Bạn chỉ cần sống sao để cô ấy không dám đánh mất bạn.
Tôi nghiện thuốc lá nặng, tất cả bóng hồng tôi từng yêu trong giai đoạn cưa cẩm đều nói:
Em không thích mùi thuốc; em không yêu người hút thuốc; nếu anh hút thuốc thì đừng lại gần em.
Nhưng cuối cùng họ đều ngã vào vòng tay tôi, và họ đốt thuốc lá cho tôi hút.
Cô ấy không muốn làm đàn ông – nhưng bạn bắt cô ấy phải thế
Phụ nữ sinh ra để mềm mại. Họ thích được yêu, được dỗ, được nâng niu, được là “con gái nhỏ” bên cạnh người mình tin tưởng. Nhưng nếu bạn không làm tròn vai đàn ông, thì họ buộc phải đứng lên gánh cả phần bạn bỏ xuống.
Bạn không biết mình muốn gì → cô ấy phải quyết thay.
Bạn do dự → cô ấy phải chủ động.
Bạn sống cảm tính, thiếu cứng rắn → cô ấy phải tỉnh táo thay cả phần bạn.
Và rồi, họ không còn là phụ nữ nữa. Họ thành người dẫn đường – còn bạn thành cái đuôi. Phụ nữ mạnh mẽ chỉ khi họ thấy bên cạnh mình là một gã không thể dựa được. Một gã suốt ngày hỏi: “Em thấy sao?”, “Em quyết đi”, “Tùy em thôi”… Nghe thì tưởng là tôn trọng, thực ra là trốn trách nhiệm. Bạn đẩy hết gánh nặng tinh thần lên vai người phụ nữ – rồi thắc mắc vì sao cô ấy hay cáu, lạnh nhạt, gắt gỏng.
Cô ấy không muốn gắt đâu. Cô ấy buộc phải gắt – vì bạn sống như một đứa trẻ. Bạn bảo cô ấy thay đổi? Không. Chính bạn mới là người khiến cô ấy không còn được là phụ nữ.
Người phụ nữ nào cũng muốn được yếu mềm. Nhưng họ chỉ dám yếu khi đứng cạnh một người mạnh mẽ hơn họ.
Đàn ông sống vì tình dục là đàn ông mất giá
Có một loại đàn ông, sống quanh quẩn với một suy nghĩ duy nhất: “Miễn là được lên giường, em làm gì cũng được.” Và thế là:
- Cô ấy dỗi – anh dỗ.
- Cô ấy đòi hỏi – anh chiều.
- Cô ấy không “có hứng” – anh năn nỉ, hạ giọng, rút ví, nhún nhường.
- Thậm chí, cô ấy chẳng làm gì cả – chỉ cần mặc váy ôm, thả một ánh nhìn – là anh ngoan ngoãn hơn cả học sinh lớp 1 chờ cô phát kẹo.
Đó không phải là yêu. Đó là bị điều khiển. Khi bạn coi sex là phần thưởng, bạn sẽ sống như kẻ đi xin. Mà đàn ông đi xin, thì không bao giờ được tôn trọng.
Bạn tưởng bạn đang “lấy lòng” – không. Bạn đang tự biến mình thành con bài dễ đoán, dễ dắt, dễ thay. Và tệ nhất là: bạn không biết mình đang bị dắt mũi – vì bạn tưởng đó là chiều chuộng. Bạn muốn cô ấy yêu bạn thật sự? Vậy thì đừng để tình dục quyết định giá trị bản thân bạn. Một người đàn ông bản lĩnh không sống vì cái váy vóc hay đôi mắt gợi tình của người phụ nữ. Anh ta sống vì điều anh ta xây dựng, con đường anh ta đi, và nguyên tắc anh ta không bao giờ phá bỏ – kể cả khi trước mặt là một người phụ nữ trần truồng nói “đừng bỏ em”.
Khi bạn biết từ chối, bạn mới có giá trị. Khi bạn không thèm xin, bạn mới được nể. Và khi bạn không để tình dục làm mồi nhử – bạn mới thật sự là đàn ông.
Gởi mấy thằng loz gọi người yêu là ” mẹ “. Đụ mẹ mày !
Đàn ông – Phụ nữ: Là hai cực để cân bằng, không phải để giống nhau
Trong một mối quan hệ, luôn cần có sự bù trừ:
Một người cứng thì người kia mới mềm.
Một người dẫn thì người kia mới yên tâm mà đi theo.
Đó là quy luật tự nhiên – không phải định kiến giới, mà là sự vận hành của hai kiểu năng lượng trái ngược:
-
Đàn ông mang năng lượng Dương – quyết đoán, rõ ràng, có định hướng.
-
Phụ nữ thiên về năng lượng Âm – cảm xúc, mềm mại, nhạy bén và cần được bảo vệ.
Nhưng khi đàn ông sống yếu, thiếu bản lĩnh, mất phương hướng…
Phụ nữ không còn chỗ để buông, để mềm, để là phụ nữ.
Họ buộc phải mạnh lên, kiểm soát, quyết định thay bạn – dù trong lòng không hề muốn.
Đàn ông không cần phải áp đặt hay ra lệnh.
Chỉ cần đủ vững – thì người phụ nữ bên cạnh sẽ tự dịu lại. Không cần ép. Không cần dạy. Không cần “huấn luyện”
Khi bạn cứng cỏi, cô ấy sẽ mềm mại
Phụ nữ không cần bạn phải to cao, nhiều tiền hay lạnh lùng như phim hành động. Họ chỉ cần một điều: Bạn có đứng vững không? Vững trong cách sống. Vững trong lời nói. Vững trong cách bạn đối mặt với đời, với cô ấy, và với cả chính bản thân mình.
Bởi vì nếu bạn không vững, cô ấy sẽ luôn phải đề phòng. Phải kiểm soát. Phải cảnh giác. Phải nghĩ hộ bạn, lo thay bạn, và dần dần… không còn được là phụ nữ nữa. Cô ấy có thể mạnh mẽ với cả thế giới ngoài kia – nhưng khi về bên bạn, cô ấy trở thành bé mèo con nững nịu.
Nếu bạn không đủ cứng để đỡ, thì cô ấy phải tự chống. Và phụ nữ chống quen rồi… là mất cảm xúc.
Bạn nghĩ yêu là chạy theo làm vừa lòng? Không. Yêu là đứng vững giữa sóng gió – để cô ấy biết: “Bên cạnh người này, mình được phép yếu đuối.”
Bạn im lặng – nhưng cô ấy vẫn thấy an tâm.
Bạn không giải thích nhiều – nhưng cô ấy tin vào quyết định của bạn.
Bạn không cần “cưa đổ” và làm hài lòng nàng mỗi ngày – nhưng cô ấy vẫn chọn bạn mỗi sáng thức dậy.
Khi bạn cứng như đá – người phụ nữ của bạn sẽ tự mềm như nước. Mà nước, khi tự do, mới đẹp.
Thế giới này không thiếu đàn ông biết yêu – nhưng thiếu đàn ông biết giữ được chính mình khi yêu. Bạn có thể chiều chuộng, yêu thương, lắng nghe – nhưng nếu bạn đánh mất cái tính nam bên trong, bạn sẽ sớm trở thành món đồ tiện lợi trong tay người phụ nữ của mình. Và điều cay đắng là: chính cô ấy cũng không còn thấy bạn hấp dẫn nữa.
Phụ nữ không nói thẳng. Họ chỉ âm thầm thu lại sự dịu dàng, cất đi ánh mắt ngưỡng mộ, và dần biến thành một người xa lạ nằm cạnh bạn mỗi đêm. Không phải vì họ thay lòng. Mà vì bạn không còn là người đủ mạnh để khiến họ được là phụ nữ.
Vậy nên, đừng hỏi: “Làm sao để cô ấy nữ tính hơn?” Hỏi lại đi: “Mình đã sống đủ nam tính chưa để cô ấy không cần gồng lên?”
Đàn ông không cần to tiếng, không cần kiểm soát. Họ chỉ cần đủ vững – để bất kỳ ai bước bên cạnh, cũng thấy an tâm mà sống đúng bản chất của mình.
Và phụ nữ – khi thấy bạn đủ vững, …sẽ tự khẽ lại, tự dịu đi, tự đẹp lên – theo cách bạn chẳng bao giờ cần đòi hỏi.