Tự tin là đã thắng một nửa – Làm sao để tự tin

Bạn đang đứng trước cửa một căn phòng họp.
Bên trong có mười mấy người, ai cũng ăn mặc chỉnh tề, mặt tỉnh rụi, mắt nhìn như soi thấu tận tâm can của bạn.
Bạn hít một hơi, cố tỏ ra bình thường, nhưng dái đánh lô tô, tay đổ mồ hôi, miệng khô rang, còn cái đầu thì trống rỗng
Bạn biết mình có đủ khả năng, nhưng lại không dám chắc mình thể hiện được cái quái gì.

Bạn không phải người duy nhất.

Rất nhiều người thông minh, có tài, có năng lực, có đủ mọi điều kiện để làm tốt – nhưng chỉ vì thiếu tự tin mà thua ngay từ lúc chưa kịp bắt đầu.

Thiếu tự tin không chỉ khiến bạn thất bại trong phòng họp.
Nó khiến bạn không dám tán người mình thích, không dám mở miệng khi có ý kiến hay, không dám nhận cơ hội vì sợ mình làm không nổi.
Dần dần, bạn tự cắt bớt đời mình thành một cái khuôn nhỏ, an toàn, im lặng và lỡ dở.

Vậy tự tin là gì?
Có phải chỉ dành cho mấy thằng miệng mép, hay mấy đứa bẩm sinh đã gan lì?
Không.
Tự tin là thứ có thể rèn được, từng chút một, qua từng lần bạn dám mở miệng, dám bước ra, dám làm dù trong lòng còn run.

Người ta hay nói:

“Tự tin là đã thắng một nửa.”
Và bài viết này dành cho bạn – người muốn nắm lấy nửa còn lại.
Không phải bằng lý thuyết. Mà bằng chuyện thiệt. Bằng hành động. Bằng mồ hôi. Và đôi khi, bằng cả quê độ.

Làm sao để tự tin

Khi làm điều gì quá nhiều, bạn sẽ tự tin làm điều đó

Tự tin không phải là thứ sinh ra đã có, cũng không phải là “tính cách bẩm sinh”. Nó là một kỹ năng – mà kỹ năng thì rèn được. Giống như chống đẩy: ngày đầu có thể không nổi 5 cái, nhưng cứ tập đều mỗi sáng, kiểu gì tay cũng cứng lên, ngực cũng nở ra.

Không ai mới bắt đầu mà không run. Run là bình thường. Run khi đứng trước đám đông. Run khi mở lời với người lạ. Run khi dấn thân vào việc mới. Nhưng run không có nghĩa là mãi mãi không làm được. Bạn run là vì bạn chưa làm đủ.

Thứ khiến bạn tự tin không phải là nghĩ mình giỏi, mà là đã làm cái đó đủ nhiều để không còn thấy sợ. Làm tới mức thuần thục. Làm tới mức nhắm mắt cũng làm được. Làm tới mức… thấy nó chẳng còn gì phải lo nữa.

Bạn có bao giờ sợ… lái xe về nhà không? Không, vì bạn đã làm chuyện đó 10.000 lần rồi, không có con đường nào thân thuộc bằng con đường dẫn về nhà mình. Tự tin là kết quả của việc lặp đi lặp lại đến mức nó thành phản xạ. Ban đầu còn căng, sau đó thấy bình thường, rồi sau nữa – không thèm nghĩ luôn, cứ làm thôi.

Hồi đó làm telesale, tụi tôi được giao chỉ tiêu gọi 100 cuộc/ngày. Đám thực tập sinh tụi tôi có than với sếp sao mà nhiều quá, với gọi toàn bị từ chối hoặc cúp ngang thôi. Sếp tôi nói tỉnh bơ ” Đúng rồi, tao muốn tụi bây bị từ chối mà, tụi bây mới làm, sao mà ăn nói trôi chảy với nhảy số xử lý tình huống được, nên phải lấy số lượng bù chất lượng, cứ gọi, cứ bị chửi, bị từ chối cho chai sạn đi. Làm sao mà mới bị từ chối xong, tụi bây không buồn, vẫn tiếp tục quay số gọi tiếp.

Nhiều người ngồi đó chờ “cảm hứng tới” rồi mới bắt đầu. Nhưng cảm hứng nó lười lắm. Bạn càng chờ, nó càng không thèm tới. Cứ làm đi đã, làm rồi mới thấy mình không tệ. Làm rồi mới biết mình thiếu chỗ nào để bổ sung. Làm đủ nhiều, tự nhiên thấy mình vững.

Tự tin không đến từ lý thuyết. Không đến từ việc “hít thở sâu rồi bước ra sân khấu”. Tự tin đến từ việc đã bước ra 100 lần trước đó rồi, và 99 lần trong đó là tự mình vượt qua.

Vậy nên đừng mong “mình sẽ tự tin hơn” nếu bạn vẫn chỉ ngồi đó.
Cứ làm đi. Làm đều. Làm tới lúc nó nhạt như cơm nguội.
Lúc đó, tự nhiên bạn biết: “À, chuyện này không còn làm khó mình được nữa.”

A big d.i.c.k or a big wallet don’t make a girl sleep with you — big balls do

Run là dấu hiệu bạn đang bớt nhát gan

Run là dấu hiệu bạn đang bớt nhát gan

Mỗi lần bạn chuẩn bị làm gì đó khiến tim đập nhanh, tay hơi run, bụng hơi thắt lại – thì chúc mừng bạn.
Đó không phải tín hiệu để bạn rút lui.
Đó là bằng chứng cho thấy bạn đang sắp bước ra khỏi cái vỏ nhát gan của mình.

Ai cũng run khi làm chuyện lần đầu.
Lần đầu gọi điện xin việc.
Lần đầu đứng trước đám đông.
Lần đầu dám nói “Tôi không đồng ý.”
Run là bình thường.
Chỉ có không làm gì mới không run.
Còn đã dám bước ra khỏi vùng an toàn thì có run mới là đúng.

Cái cảm giác run rẩy đó – nếu bạn dám đi xuyên qua nó – sẽ để lại trong bạn một lớp da mới.
Mỗi lần vượt qua cơn run, bạn trở thành một phiên bản gan hơn, cứng hơn, lì hơn.

Còn nếu lần nào cũng tránh, lần nào cũng chọn im lặng, lùi bước, né né… thì cái nhát đó nó bám vô người bạn như mùi hôi áo lâu ngày không giặt.
Và càng ngày bạn càng tin rằng: “Mình là người nhát.”

Không. Bạn không phải người nhát.
Bạn chỉ chưa quen vượt qua cảm giác run.
Và không có cách nào khác để hết run ngoài việc: đối mặt với nó cho tới khi nó chán bạn.

Tôi đá giải từ năm lớp 2, tới năm lớp 10 ( 8 năm trời ) tôi vẫn run khi cầm bóng mà xung quanh đầy khán giả, tới tận khi tôi 24 tuổi rồi tôi mới thấy bình thường trước bao con mắt đang nhìn và năm đó tôi giành giải vô địch. Mất tận 17 năm, nhưng cũng chẳng sao.

Tự tin đến từ những trận thắng nhỏ

Tự tin đến từ những trận thắng nhỏ

Rất nhiều người chờ tới lúc làm được chuyện lớn mới cho phép bản thân tự tin. Chờ khi kiếm được nhiều tiền. Chờ khi có người yêu. Chờ khi nói tiếng Anh trôi chảy. Chờ khi được khen, được công nhận, được vỗ vai. Nhưng vấn đề là nếu chỉ ngồi đó chờ, bạn sẽ chờ hoài.

Tự tin không phải là phần thưởng dành cho ai đó đã đạt được thành tựu.
Nó là kết quả tích lũy từ những trận thắng nhỏ, thậm chí rất nhỏ – nhưng bạn làm mỗi ngày, đều đặn, không bỏ.

  • Khi bạn dậy đúng giờ như lời mình hứa – đó là một trận thắng.
  • Khi tối bạn ngủ, cơn nứng bất chợt ghé thăm, bạn chỉ nói “không phải hôm nay” và không móc koo ra sục – đó là một trận thắng
  • Khi bạn tập trung làm việc đủ một tiếng, không bấm điện thoại, không mở Facebook – đó là một trận thắng.
  • Khi bạn lết được tới phòng gym, dù mưa hay nắng, dù lười muốn xỉu – đó cũng là một trận thắng.
  • Khi bạn đọc xong 10 trang sách, tắt phim, không thủ dâm, không “tự cho phép mình trốn tránh” – tất cả đều là chiến thắng.

Tuy nhỏ, nhưng mỗi lần bạn giữ được cam kết với chính mình, bạn đang tạo ra niềm tin âm thầm nhưng rất mạnh rằng: “Tôi nói được, tôi làm được.”
Và chính cái niềm tin đó mới là nền móng thật sự cho sự tự tin.

Ngược lại, nếu bạn hứa rồi bẻ kèo với bản thân mỗi ngày, chuyện gì xảy ra? Não bạn sẽ bắt đầu tin rằng bạn là người không đáng tin. Bạn sẽ mất lòng tin vào chính mình trước tiên, và khi điều đó xảy ra – bạn có thể rất giỏi, nhưng bạn vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Tự tin không nằm ở vẻ ngoài, cũng không nằm ở vài câu tạo động lực.
Nó nằm trong hàng trăm lần bạn chọn không bỏ cuộc, dù chẳng ai biết, chẳng ai khen, chẳng ai đăng status “cố lên”.
Nó nằm ở những giây phút mà bạn có quyền trốn tránh – nhưng bạn chọn bước tiếp.

Không cần phải chiến thắng cả thế giới.
Chỉ cần bắt đầu bằng việc thắng chính mình – một lần, rồi thêm lần nữa.
Từng trận nhỏ, từng việc cỏn con, nhưng đều đặn và rõ ràng.
Tự nhiên, bạn sẽ không còn phải “tập tự tin” nữa. Bạn sẽ trở thành người tự tin lúc nào không hay.

Ngoại hình rất quan trọng

Ngoại hình rất quan trọng

Nhiều người hay nói: “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, nhưng thực tế thì ai cũng nhìn cái nước sơn trước. Ngoại hình không phải là tất cả, nhưng nó là thứ đầu tiên người khác thấy ở bạn. Và trong rất nhiều trường hợp, nó quyết định việc người ta có muốn nghe bạn nói, làm việc với bạn hay tin tưởng bạn hay không.

Bạn không cần phải đẹp trai, không cần phải cao mét tám, bụng sáu múi. Nhưng bạn cần phải gọn gàng, sạch sẽ, đứng đắn, có sức sống. Một người đàn ông có cơ thể khỏe khoắn, dáng đi vững, lưng thẳng, ánh mắt rõ ràng – sẽ luôn toát ra sự tự tin tự nhiên, kể cả khi không nói một lời nào.

Tập thể hình không chỉ để nhìn đẹp. Nó khiến bạn mạnh mẽ hơn, cả về thể chất lẫn tinh thần. Khi cơ thể bạn khỏe lên, giấc ngủ sâu hơn, đầu óc tỉnh hơn, tinh thần bớt tiêu cực hơn, nội lực cũng dần đi lên. Không ai bước ra khỏi phòng gym sau 1 tiếng tập mà thấy mình yếu đuối. Cảm giác nâng xong một mức tạ nặng hơn tuần trước – nó tạo ra một niềm tin rất thật: “Tôi đang tiến bộ.” Mà chính cảm giác đó sẽ kéo theo tự tin.

Ngược lại, khi cơ thể bạn yếu, lúc nào cũng mệt, gù lưng, bụng phệ, mặc đồ không vừa người – rất khó để thấy mình mạnh mẽ. Càng yếu, bạn càng dễ né tránh va chạm. Càng tránh, bạn càng sợ. Sợ ánh nhìn người khác, sợ bước lên phía trước, sợ nói điều mình nghĩ. Dần dần, bạn trở thành người sống trong im lặng, dù trong đầu vẫn mơ về một phiên bản tự tin hơn của mình.

Ngoại hình là thứ bạn có thể kiểm soát được. Không cần tiền nhiều, không cần công nghệ cao. Chỉ cần bạn cam kết với chính mình: mỗi ngày rèn một chút, siết lại lối sống, bỏ bớt thói lười. Một thân hình gọn gàng, một dáng đi đàng hoàng, một làn da sạch, một mái tóc tươm tất – tất cả những cái đó không nói ra thành lời, nhưng nó cho người ta biết: bạn đang sống có trách nhiệm với chính mình.

Và người sống có trách nhiệm với bản thân – lúc nào cũng sẽ đáng tin, đáng trọng.

Biết mình là ai – hiểu sứ mệnh của mình

Gã thợ mộc không cần phải ghen tị với tên bác sĩ phụ khoa sao được thấy nhiều lol quá

Có một thứ tự tin rất vững, không cần nói to, không cần gồng mình, không cần ai công nhận. Đó là kiểu tự tin đến từ việc một người hiểu rõ mình là ai, và mình sống để làm gì.

Khi bạn biết mình là ai, bạn không còn dễ bị cuốn theo so sánh. Người ta mua xe mới, bạn không sốt ruột. Người ta đổi công việc, bạn không lung lay. Vì bạn biết mình đang ở đâu, đang làm gì, đang đi về đâu. Và bạn biết lý do vì sao mình phải bước tiếp.

Không biết mình là ai, thì dễ sống kiểu tạm bợ. Nay làm cái này, mai làm cái khác, chạy theo lời khen, né lời chê, sống mà không thấy vui cũng chẳng dám dừng. Nhưng khi đã hiểu mình sinh ra để làm gì, thì dù có ai nhìn, hay chẳng ai nhìn, bạn vẫn bước tiếp được.

Hiểu sứ mệnh không có nghĩa là phải làm chuyện lớn lao, cứu thế giới hay thay đổi cả cộng đồng. Có khi, sứ mệnh đơn giản là sống tử tế với chính mình và những người xung quanh. Làm tròn vai của một người cha, người chồng, người đàn ông có trách nhiệm. Làm tốt công việc mình chọn, không gian dối, không làm bậy, không lừa ai để hơn.

Có người giỏi sáng tạo, có người giỏi quản lý, có người làm ra tiền, có người biết truyền cảm hứng. Không ai giống ai. Quan trọng là biết mình thuộc kiểu nào, mạnh ở đâu, phù hợp với điều gì. Khi sống đúng với khả năng và giá trị của mình, sự tự tin tự nhiên sinh ra, vì bạn không còn đóng vai ai khác.

Người không rõ mình là ai thì dễ lạc đường, và càng lạc thì càng hoang mang. Còn người biết rõ bản thân, thì dù đường khó, họ vẫn đi tới. Họ có thể thay đổi cách đi, đổi hướng, xoay chuyển chiến lược, nhưng cốt lõi không đổi: họ biết vì sao mình phải làm điều đó.

Muốn sống tự tin, trước tiên phải sống có định hướng.
Muốn không bị lung lay, trước tiên phải hiểu mình tồn tại để làm gì.
Vì người có sứ mệnh thì không rảnh để so sánh, không vội để chứng minh, không cần ai dắt tay.
Họ biết mình là ai, và thế là đủ.

Tự tin không phải là mọi người sẽ thích tôi, mà là tôi vẫn ổn nếu như không ai thích

Nhiều người hay nhầm lẫn giữa tự tin và được công nhận. Họ nghĩ rằng tự tin là khi tôi xuất hiện, mọi người sẽ ngước nhìn, vỗ tay, tán thưởng, hoặc đồng tình . Nhưng không phải vậy.

Được người khác thích là một điều tốt, nhưng nếu phải phụ thuộc vào điều đó để thấy mình có giá trị thì rất nguy hiểm. Bởi vì sẽ có lúc, dù đúng cách mấy, sống đàng hoàng cỡ nào, bạn vẫn sẽ gặp người không ưa mình – đơn giản chỉ vì họ không ưa, không hợp, hoặc không muốn thấy bạn làm tốt hơn họ.

Tự tin thật sự là khi bạn vẫn giữ được sự ổn định bên trong, ngay cả khi không có ai đứng về phía mình. Là khi bạn làm điều đúng, biết rõ điều mình đang làm, và không lung lay chỉ vì vài ánh mắt khó chịu hay vài câu nói thiếu thiện chí. Đó không phải là lì lợm, mà là hiểu rõ bản thân, và sống theo giá trị của mình.

Sự thật là, bạn sẽ không bao giờ làm vừa lòng được tất cả mọi người. Sẽ luôn có người thích bạn, người không ưa bạn, người hiểu lầm bạn, và cả người không thèm quan tâm bạn là ai. Và chuyện đó hoàn toàn bình thường. Nếu mỗi lần bị phê bình, bạn lại muốn rút lui, mỗi lần không được ủng hộ, bạn lại bỏ cuộc, thì bạn đang để giá trị bản thân nằm trong tay người khác. Vậy thì bao giờ mới sống được đúng với mình?

Người tự tin không cần cố gắng làm hài lòng ai cả. Họ hiểu rằng: tôi không hoàn hảo, tôi có thể sai, tôi có thể thất bại – nhưng tôi là tôi, và tôi đang cố gắng mỗi ngày. Họ vẫn lắng nghe góp ý, vẫn biết tiếp thu, nhưng không để những lời chê bai làm gãy xương sống của mình.

Tự tin, nói cho gọn, là khi bạn chấp nhận khả năng sẽ không được yêu mến, nhưng vẫn giữ nguyên con đường mình chọn. Và nếu có ai đó không thích bạn – thì cũng không sao cả. Không ai có nghĩa vụ phải thích bạn, và bạn cũng không có nghĩa vụ phải sống theo mong đợi của họ.

Đôi khi hãy ngu một chút – Mấy thằng ngu thường hay tự tin

Nghe hơi kì lạ, nhưng đôi khi muốn tự tin hơn, bạn cần… ngu một chút. Không phải ngu theo kiểu bất cần, liều mạng hay thiếu suy nghĩ, mà là bớt tính toán, bớt sợ hãi, bớt phân tích quá mức tới mức… không dám làm gì cả.

Thực tế có một nghịch lý thế này: người càng biết nhiều thì lại càng hay nghi ngờ bản thân. Biết bao nhiêu rủi ro, càng hiểu rõ những cái mình chưa giỏi, càng thấy có quá nhiều thứ cần chuẩn bị trước khi bắt đầu. Và rồi… không bắt đầu. Còn mấy người không biết nhiều, không nghĩ ngợi nhiều, thì cứ làm. Làm tới đâu tính tới đó. Và chính cái “ngu ngơ” đó lại giúp họ bước nhanh hơn, dám sai hơn, và… về đích trước.

Bạn thử để ý mà xem. Nhiều người nói tiếng Anh chưa chuẩn, nhưng vẫn cứ nói, vẫn mạnh dạn xin việc. Nhiều người làm content không học qua trường lớp gì, nhưng vẫn quay, vẫn đăng, vẫn bán được hàng. Trong khi những người “biết rõ mình chưa sẵn sàng” thì… chờ. Mà đời thì không chờ ai cả.

Đôi khi chính vì quá biết, quá hiểu, quá cẩn trọng mà ta thành ra nhút nhát. Mất đi cái sự liều cần thiết để đẩy mình ra khỏi vùng an toàn. Còn những người “ngây thơ” một chút, lại có gan thử, gan sai, gan dấn thân.

Vậy nên, hãy cho phép mình ngây thơ một chút khi bắt đầu. Làm đi, chưa hoàn hảo cũng được. Nói chưa chuẩn cũng không sao. Hành động trước, chỉnh sau. Sai thì sửa, vấp thì đứng dậy. Chứ đứng hoài một chỗ vì sợ chưa đủ giỏi thì suốt đời không bước nổi.

Sự tự tin nhiều lúc không đến từ hiểu biết, mà đến từ việc không sợ mình chưa đủ. Có những lúc, bớt khôn một chút, bớt lo xa một chút, lại là bước đầu tiên để thay đổi cả cuộc đời.

Thằng đối diện bạn cũng là người, rất tầm thường

Thẳng thắn luôn:
Người đang ngồi trước mặt bạn cũng đéo có gì ghê gớm.
Cũng chỉ là một đứa có lúc bị tiêu chảy, từng thất tình, từng nói ngu, từng làm chuyện nhục.
Cũng là người. Chấm hết.

Nhưng khổ cái, nhiều người cứ tưởng đối phương là… cái tượng vàng.
Thấy sếp là cúi đầu, thấy gái đẹp là nghẹn họng, thấy người thành công là tự co vòi.
Chưa kịp mở miệng đã tự nhủ: “Chắc mình không đủ trình.”
Tự tay cắt mất khí chất của mình.

Trong khi người bạn đang sợ đó – sáng nay có khi vừa cãi nhau với người yêu, vừa xịt nước hoa che mùi hôi nách, vừa lướt Shopee săn sale đồ lót.
Thậm chí, có người còn nằm coi JAV xong rồi mới đi họp. Thiệt.

Đời mà. Ai cũng có cái dơ, cái lú, cái ngu, cái không kể ra được.
Đừng có nhìn bộ vest, đôi giày da hay cái gương mặt lạnh lùng mà tưởng người ta là siêu nhân.
Không có.
Đều là con người. Cũng ăn, cũng ị, cũng lo, cũng sai như bạn.

Cứ thần thánh hóa người khác là tự biến mình thành thằng hèn.
Bỏ cái thói “sợ người” đi.
Bạn không dưới họ. Họ cũng không trên bạn.
Ai sống cho ra người thì đáng trọng. Còn không thì cũng chỉ là người – có gì phải cúi đầu.

Muốn tự tin hơn, trước hết phải gỡ bỏ hình tượng người khác khỏi đầu mình.
Còn không thì mãi mãi chỉ là đứa rụt rè, chờ xin phép được làm chính mình.

Tóm lại là

Không ai tự nhiên mà tự tin.
Tự tin là thứ phải đổ mồ hôi để có, phải xé mặt ra làm tới lui, phải chịu quê, chịu phũ, chịu run thì mới trồi lên được.
Không ai truyền nó cho bạn. Không ai ban nó cho bạn.
Chỉ có bạn – mỗi ngày, thắng từng chuyện nhỏ, dám làm từng điều mình sợ, và không bỏ chạy.

Muốn tự tin không cần nói to.
Chỉ cần sống cho thẳng, làm cho tới, và đừng tự hạ thấp mình.
Người khác có thể giỏi, có thể đẹp, có thể giàu – nhưng họ không phải là thước đo của bạn.
Bạn chỉ cần hơn bạn của ngày hôm qua – là đủ.

Và nếu có lúc nào đó bạn vẫn còn run, còn lúng túng, còn đứng trước gương mà thấy “chưa đủ” – cũng không sao cả.
Miễn là bạn không dừng lại.

Tự tin không đến từ việc đứng yên.
Nó đến từ việc dám bước – dù chân còn run.

Vậy thôi.

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *