Nói đến Playboy, phần đông sẽ nghĩ ngay tới hình ảnh một gã đàn ông đào hoa, lăng nhăng, coi phụ nữ như trò giải trí. Cái nhìn đó không sai, nhưng chưa đủ. Bởi đằng sau lớp vỏ phù phiếm ấy, vẫn tồn tại một hình mẫu “playboy văn minh”: người đàn ông biết mình là ai, tự tin, tự chủ, kiểm soát cảm xúc và sống có nguyên tắc.
Điều đáng nói là, những phẩm chất này không chỉ giúp một người đàn ông trở nên cuốn hút trong mắt phụ nữ, mà còn giúp anh ta trưởng thành hơn trong công việc, quan hệ xã hội và trong chính cuộc đời mình.
Trong bài viết này, chúng ta sẽ bàn đến 10 đặc điểm nổi bật ở archetype Playboy – những điều đàn ông hiện đại có thể học hỏi để sống bản lĩnh, tự tin và đầy cuốn hút, nhưng không rơi vào cái bẫy lăng nhăng, hời hợt.
10 phẩm chất của Playboy mà đàn ông nên học
Tự tin từ giá trị tự thân – “Có thì chơi, không thì thôi”, không cầu xin tình thương.
Điều khác biệt lớn nhất giữa một gã đàn ông “tầm thường” và một người đàn ông có sức hút chính là tự tin nội tại. Playboy hiểu rất rõ: giá trị của mình không nằm ở số tiền trong ví, không ở việc quen bao nhiêu cô gái, mình chạy xe gì, mặc đồ thế nào, mà nằm ở sự kiêu hãnh lành mạnh – biết mình là ai, muốn gì, và không cần người khác định nghĩa hộ.
Một người đàn ông tự tin không cần vội vàng chứng minh. Anh ta không rải những câu khoe khoang sáo rỗng, không chạy theo từng lời khen. Anh ta biết đứng ở trung tâm của chính đời mình: nói ít nhưng chắc, làm nhiều hơn khoe, và khi cần, dám rút lui khỏi một mối quan hệ hoặc tình huống không còn xứng đáng.
Thử hình dung: trong quán cà phê đông đúc, có hai người đàn ông. Một người liên tục cười gượng, bắt chuyện, cố gắng làm vừa lòng người đối diện; người kia chỉ ngồi yên, lưng thẳng, ánh mắt bình thản, trả lời ngắn gọn nhưng đủ ý. Ai mới là người để lại ấn tượng? Tự tin thật sự không phải là “ồn ào”, mà là cái tĩnh lặng có sức nặng.
Và cái chất “có thì chơi, không thì thôi” chính là biểu hiện rõ nhất. Nó không phải thái độ kiêu căng, mà là sự tự trọng. Không cần xin xỏ tình thương, không biến bản thân thành kẻ đứng ngoài cửa van nài. Mối quan hệ nào cũng nên xuất phát từ sự chọn lựa tự nguyện của cả hai phía, chứ không phải từ sự thiếu thốn hay sợ hãi bị bỏ rơi.
Một khi đàn ông bước ra đời với tâm thế đó, anh ta không chỉ thu hút phụ nữ, mà còn nhận được sự nể trọng từ bạn bè, đồng nghiệp, và cả đối thủ. Bởi vì tự tin từ giá trị tự thân là nền móng – không ai có thể lấy đi, và càng không ai có thể cho mượn.
Playboy không bi lụy và simp lỏ
Có một sự thật phũ phàng: chẳng có gì làm đàn ông mất giá nhanh bằng việc bi lụy trong tình cảm. Bi lụy biến một người đàn ông thành cái bóng, cái “đuôi” lẽo đẽo theo sau, sẵn sàng gạt bỏ mọi thứ trong đời chỉ để được một cái gật đầu hay một tin nhắn trả lời. Đàn ông kiểu đó không tạo ra sức hút, mà chỉ toát ra mùi thiếu thốn.
Playboy hiểu rằng tình cảm là phần thưởng, không phải phao cứu sinh. Một mối quan hệ đẹp đến từ sự tự nguyện và bình đẳng, chứ không phải từ sự hy sinh vô điều kiện của một phía. Anh ta sẵn sàng cho đi, nhưng không đánh mất mình. Sẵn sàng yêu, nhưng không để tình yêu trở thành sợi xích trói buộc.
Thử hình dung: một người đàn ông đang đi nhậu với bạn bè, điện thoại reo, người yêu nhắn “ra đây liền”. Nếu anh ta bỏ bàn nhậu, phóng đi như bị gọi nhập ngũ – đó là bi lụy. Còn nếu anh ta trả lời: “Anh đang ngồi với anh em, xong anh ghé” – đó là tự chủ.
Người phụ nữ sẽ cảm nhận rõ: mình có vị trí, nhưng không thể điều khiển toàn bộ cuộc đời anh. Và ngược đời thay, chính điều đó mới khiến cô tôn trọng hơn.
Non-neediness không có nghĩa là vô tâm. Nó có nghĩa là anh không cần tình cảm để chứng minh bản thân. Anh có cuộc sống riêng, có mục tiêu riêng, và tình yêu chỉ làm đời sống thêm phong phú, chứ không phải thứ duy nhất giữ anh đứng vững.
Một người đàn ông biết giữ bản lĩnh sẽ không bao giờ biến mình thành cái “đuôi chó”. Anh ta bước đi song song, ngang hàng – và đó mới là vị trí đàn ông nên đứng.
Đàn ông còn thể hiện rõ nhất cái chất “không bi lụy” khi đứng trước chuyện chia tay. Nhiều người cứ nghĩ thất tình thì phải khóc lóc, phải uống say, phải đăng status não nề “em ơi trở lại đi”. Thật ra đó chỉ là cách biến mình thành trò hề rẻ tiền trong mắt thiên hạ.
Playboy khi kết thúc một mối quan hệ, anh ta buồn – tất nhiên. Nhưng buồn trong im lặng, buồn một cách trưởng thành. Không níu kéo bằng mấy tin nhắn van xin, không dằn vặt người cũ bằng những màn kịch “nếu em bỏ anh, anh chết”. Anh ta chọn cách ngẩng cao đầu bước tiếp. Một người đàn ông biết giá trị của mình thì hiểu: tình yêu là chương, không phải toàn bộ cuốn sách. Đóng lại một chương, thì viết chương mới, đâu có gì phải sụp đổ cả.
Và quan trọng hơn hết: không simp. Không chạy theo dâng hiến tình cảm, vật chất hay lòng tự trọng để cầu mong người kia quay lại hoặc chú ý đến mình. Không biến mình thành “ATM cảm xúc” hay “dịch vụ giao hàng tận nơi” sau khi đã chia tay. Một khi đã khép lại, anh ta giữ cho mình sự tự trọng, để người cũ nhìn lại cũng phải nể chứ không khinh.
Đàn ông thật sự mạnh mẽ không phải là kẻ chưa từng thất tình, mà là kẻ thất tình vẫn giữ được dáng đứng thẳng.
Không hiểu vì sao, người yêu mới của tôi luôn đẹp hơn người yêu cũ của tôi !
Vì Playboy không bi lụy, nên một là Playboy cắm sừng bạn, hai là chia tay trong êm đẹp – tuyệt nhiên không có thù hận và g.i.ế.t người yêu
Nghe có vẻ phũ, nhưng đúng là vậy. Một gã playboy không bao giờ ngồi khóc lóc hàng đêm, cũng chẳng biến mình thành con thiêu thân lao vào mối tình đã tàn. Nếu anh ta chán, anh ta có thể quay lưng, thậm chí “cắm sừng” rồi bỏ đi – cách hành xử có thể khiến người khác ghét, nhưng ít ra nó không nhuốm mùi máu.
Còn nếu mối quan hệ đi đến hồi kết mà vẫn còn tôn trọng, anh ta chọn chia tay trong êm đẹp. Không cần những trận cãi vã rung trời, không cần chửi rủa lên mạng xã hội, cũng không bao giờ đẩy tình yêu sang ranh giới tội ác. Người đàn ông không bi lụy hiểu rõ: “Hết duyên thì đi, còn dây dưa chỉ làm bẩn cả hai.”
Đàn ông mất kiểm soát, lệ thuộc cảm xúc, bi lụy đến cực điểm mới là kẻ sinh ra thù hận, rồi có thể đi đến chuyện hành hung, thậm chí g.i.ế.t hại người yêu cũ. Những bản tin trên báo đầy rẫy minh chứng: kẻ làm vậy không phải đàn ông mạnh mẽ, mà là đứa trẻ yếu đuối khoác da người lớn.
Playboy thì khác. Họ không níu kéo, không ràng buộc bằng bạo lực. Một là họ chọn cách rời đi nhẹ nhàng, hai là họ buông tay trong bình thản. Và dẫu cách nào đi nữa, cũng không để lại hậu quả kinh hoàng. Bởi vì, cái tôi đàn ông thật sự nằm ở khả năng kiểm soát mình, không phải kiểm soát người khác.
Tư duy dư dả (abundance) – Thừa lựa chọn, khỏi hạ giá bản thân
Một trong những lý do đàn ông trở nên bi lụy chính là tư duy khan hiếm: nghĩ rằng “đây là cô gái duy nhất trong đời”, “mất cô ấy rồi thì chẳng còn ai khác yêu mình nữa”. Cái tư duy đó biến đàn ông thành kẻ dễ dãi, chấp nhận những điều kiện bất công, thậm chí hạ thấp lòng tự trọng chỉ để níu giữ một mối quan hệ.
Playboy thì khác. Anh ta có tư duy dư dả (abundance mindset): luôn biết rằng ngoài kia còn nhiều lựa chọn – không chỉ trong tình yêu, mà cả trong công việc, mối quan hệ xã hội, cơ hội sống. Và chính vì không sợ thiếu, anh ta không cần phải hạ giá bản thân để được ai chấp nhận.
Thử ví dụ cho dễ hình dung: bạn đi chợ Tết, trong túi có tiền rủng rỉnh. Thấy sạp này hét giá cao quá, bạn cười, bỏ đi, vì ngoài kia còn cả chục sạp khác. Nhưng nếu trong túi chỉ có vừa đủ tiền, lại nghĩ “không mua chắc khỏi có đồ ăn Tết”, bạn sẽ cắn răng chịu thiệt. Tình yêu cũng y chang. Đàn ông có tư duy dư dả sẽ không sợ mất, vì biết mình còn nhiều sự lựa chọn xứng đáng khác.
Tư duy dư dả không đồng nghĩa với việc phải quen nhiều người cùng lúc hay sống buông thả. Nó có nghĩa là bạn luôn giữ cho cuộc đời mình phong phú: bạn bè, sở thích, công việc, mục tiêu cá nhân. Khi đời sống đã đủ đầy, bạn tự nhiên không còn cái kiểu “một mình em là tất cả”. Và từ đó, bạn bớt lo âu, bớt sợ hãi, bớt bị thao túng.
Nói gọn lại: đàn ông có abundance mindset bước vào tình yêu với tâm thế chọn chứ không xin. Và khi bạn là người chọn, bạn không cần trả giá bằng sự bi lụy hay tự hạ thấp mình.
Điều này áp dụng ngay cả khi tôi đi tư vấn cho khách hàng, những lần đầu tiên, tôi muốn về số nhanh, chốt deal lẹ, tôi sợ mất khách nên tôi luồn cúi, rụt rè, nhìn mặt khách mà lựa lời ăn tiếng nói và hành động khép nép. Kết quả khách làm khó dễ, đặt nhiều điều kiện trên trời và tôi luôn ngậm ngùi trả tiền cà phê và ra về tay trắng.
Về sau, tôi đổi mindset, không có khách này thì có khách khác, tôi thật sự thoải mái hơn hơn. Có lần, tôi đến gặp khách, 15 phút đầu 2 anh em ngồi hút thuốc, nói chuyện xã hội, 10 phút sau nói về dịch vụ và sau đó chốt deal, khách đặt bút ký và chuyển tiền.
Outcome-independence – Rủ là rủ, được thì tốt, không được thì thôi.
Một trong những lỗi phổ biến nhất của đàn ông khi bước vào hẹn hò là đặt nặng kết quả. Mới cà phê lần đầu đã lo: “Không biết có thành đôi không?”, “Có nên tỏ tình chưa?”, “Liệu đây có phải người phụ nữ của đời mình?”. Cứ thế, buổi hẹn trở thành cuộc phỏng vấn căng thẳng, còn bản thân thì biến thành thí sinh run rẩy.
Playboy giữ tâm thế outcome-independence – tức là không trói mình vào một kết quả cụ thể, tận hưởng hiện tại mà không gồng ép tương lai. Đi cà phê chỉ là đi cà phê: uống một ly nước, nói vài câu chuyện, tìm hiểu xem có hợp hay không. Nếu hợp, hẹn tiếp; nếu không, mỉm cười đứng dậy và bước đi. Không có gì phải xem như mất cả một cơ hội ngàn năm.
Sự độc lập với kết quả này giải phóng đàn ông khỏi cái bẫy căng thẳng. Khi bạn không cần buổi hẹn phải dẫn tới tình yêu, bạn thoải mái hơn, tự nhiên hơn, và nược đời thay – chính điều đó lại khiến bạn hấp dẫn hơn. Không ai thích ngồi đối diện với một kẻ toát mồ hôi, ánh mắt đầy mong đợi, như thể chỉ cần bạn từ chối là đời hắn sụp đổ.
Ví dụ dễ hiểu: giống như đi phỏng vấn việc làm khi trong tay bạn đã có vài offer khác. Bạn ngồi thảnh thơi, nói chuyện bình tĩnh, đôi khi còn dám đặt câu hỏi ngược lại. Đó là lúc bạn có sức hút, vì bạn không cần bằng mọi giá.
Trong tình cảm cũng vậy. Outcome-independence không có nghĩa là hời hợt hay vô trách nhiệm. Nó đơn giản chỉ là: “Tôi làm hết mình trong hiện tại, nhưng nếu kết quả không như ý, tôi vẫn ổn.” Tư duy này giúp đàn ông giữ được bản lĩnh, tránh rơi vào trạng thái bi lụy hay bám víu.
Bởi vì cuối cùng, đi cà phê là để thưởng thức hương vị của hiện tại – chứ không phải để lập tức ký hợp đồng trọn đời.
Kiểm soát cảm xúc – Đầu lạnh tim nóng
Đàn ông mà để cảm xúc lôi đi thì khác gì con ngựa không dây cương. Vui thì nhảy nhót quá trớn, buồn thì rượu chè sầu đời, ghen thì hóa điên, giận thì đập bàn đập ghế. Nhìn ngoài tưởng “nhiệt tình”, nhưng thật ra chỉ là yếu đuối đội lốt mạnh mẽ.
Kiểm soát cảm xúc không có nghĩa là biến mình thành khúc gỗ, không buồn, không vui. Mà là biết khi nào nên bộc lộ, khi nào nên giữ lại. Người đàn ông trưởng thành hiểu rõ: có những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát. Người khác nói gì, làm gì – đó là việc của họ. Thứ duy nhất mình làm chủ được là cách mình phản ứng.
Trong tình cảm, điều này càng quan trọng. Khi cãi nhau, nếu anh gào thét, đập phá, thậm chí giơ tay, thì cho dù lý lẽ ban đầu đứng về phía anh, anh cũng mất hết giá trị. Ngược lại, nếu giữ giọng nói bình tĩnh, ánh mắt vững vàng, lý lẽ rõ ràng – người phụ nữ có thể không đồng ý ngay, nhưng chắc chắn sẽ tôn trọng.
Người ta vẫn nói: đầu lạnh nhưng tim nóng. Lạnh để suy nghĩ, nóng để còn biết thương. Đàn ông không kiểm soát được cảm xúc thì dễ trở thành con dao sắc tự làm mình chảy máu. Đàn ông biết kiểm soát, thì lời nói và hành động của anh mới có sức nặng, mới khiến người khác muốn đi cùng lâu dài.
Bởi cuối cùng, sức mạnh thật sự của đàn ông không nằm ở tiếng gầm, mà nằm ở sự điềm tĩnh trong lúc giông bão
Phong thái điềm tĩnh, body language gọn gàng.
Đàn ông không cần nói nhiều, đôi khi chỉ cần cách đứng, cách ngồi, cách nhìn là đủ để người ta biết anh thuộc kiểu nào. Một cái lưng thẳng, bờ vai mở, ánh mắt tập trung, bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn – đó chính là “ngôn ngữ cơ thể” nói lên khí chất.
Trái lại, cúi gằm mặt, tay chân thừa thãi, ngồi vặn vẹo như sợ ai nhìn thấy – đó là body language của sự thiếu tự tin. Có nói khéo tới mấy, người ta cũng cảm nhận được cái run rẩy bên trong.
Playboy hiểu rõ: điềm tĩnh là sức mạnh thầm lặng. Không cần phô trương, không cần khoa trương, chỉ cần hiện diện với phong thái gọn gàng, tự tin. Đi vào quán, không hấp tấp, không phô trương ồn ào; đi ra đường, không hối hả chen lấn. Từng cử chỉ nhỏ đều thể hiện: “Tôi kiểm soát được mình.”
Người phụ nữ có thể chưa nghe bạn nói câu nào, nhưng đã cảm thấy bạn khác biệt chỉ qua cách bạn bước tới. Đồng nghiệp, bạn bè cũng nể trọng khi thấy bạn không vội vã, không xốc nổi. Đó là cái “đẹp trai” không cần ngoại hình, cái cuốn hút không cần lời.
Ranh giới rõ ràng & kỷ luật – Dù có ăn chơi nhưng có nguyên tắc trắng đen
Một người đàn ông có thể ăn chơi, có thể hưởng thụ, nhưng không vì thế mà sống vô nguyên tắc. Playboy văn minh khác với playboy rẻ tiền ở chỗ: họ biết đặt ranh giới. Cái gì làm được thì làm tới nơi tới chốn, cái gì không chạm tới thì tuyệt nhiên không vượt qua.
Ví dụ dễ thấy: nhậu thì hết mình, nhưng không lái xe khi đã say. Hẹn hò thì thoải mái, nhưng không bao giờ động tay động chân khi chưa có sự đồng thuận. Thích trải nghiệm, thích vui, nhưng không đạp qua đạo đức và pháp luật. Đó chính là kỷ luật – không phải để kìm hãm, mà để giữ mình khỏi trượt xuống vực sâu.
Ranh giới trắng đen cũng thể hiện trong cách ứng xử với người khác. Tôn trọng phụ nữ, không hứa lèo, không lừa dối trắng trợn. Với bạn bè thì sòng phẳng, “ăn nhậu thì chia đều, mượn tiền thì trả đúng hẹn”. Đàn ông có nguyên tắc như vậy, dù phong lưu, người ta vẫn nể.
Bởi cuối cùng, kỷ luật và ranh giới chính là thứ làm nên bản lĩnh. Ăn chơi có thể tạo ấn tượng, nhưng chính nguyên tắc mới tạo uy tín. Và một khi đã có uy tín, anh không chỉ là người đàn ông “thú vị”, mà còn là người đàn ông “đáng tin”.
Đời sống riêng phong phú – Có việc để làm ngoài việc chờ tin nhắn
Một trong những bi kịch của đàn ông thời nay là… rảnh quá. Cả ngày chẳng có việc gì đáng làm, ngoài ngồi ôm điện thoại canh “seen” – “chưa seen”, “rep” – “chưa rep”. Cứ thế, một tin nhắn trở thành cơn bão cảm xúc, biến anh thành con rối của chiếc màn hình.
Playboy có một đời sống riêng phong phú: công việc, mục tiêu, sở thích, bạn bè, gia đình. Anh ta có thể dành buổi tối để tập gym, đọc sách, viết lách, chơi nhạc, hoặc đơn giản là đi cà phê với anh em. Và khi điện thoại reo, tin nhắn đến, anh ta vui thì trả lời, bận thì để đó – không có chuyện dán mắt 24/7.
Điều này không chỉ khiến đàn ông bớt bi lụy, mà còn làm anh trở nên hấp dẫn. Một người đàn ông bận rộn với việc phát triển bản thân, tự nhiên toát ra sức hút khác hẳn kẻ chỉ biết ngồi chờ tình yêu gõ cửa. Phụ nữ có thể cảm thấy an toàn, vì biết đời sống của anh không xoay quanh họ, mà song hành cùng họ.
Hãy thử hỏi: đàn ông nào quyến rũ hơn – một kẻ cả ngày chỉ ngồi bấm “seen chưa”, hay một người đi đá banh tối thứ ba, cuối tuần leo núi, sáng Chủ Nhật vẫn đưa mẹ đi chợ? Rõ ràng câu trả lời đã có sẵn.
Đời sống phong phú chính là tấm lưới đỡ, để khi tình yêu rơi rụng, anh vẫn có đủ thứ để níu giữ mình đứng vững. Và nó cũng là nguồn năng lượng tích cực để người khác muốn bước vào thế giới của anh.
Ngoại hình chỉnh chu – Ăn mặc hợp cảnh, gọn gàng.
Đàn ông không cần phải lúc nào cũng comple thắt cà vạt, nhưng nhất định phải biết ăn mặc cho ra đàn ông. Playboy văn minh hiểu rõ: quần áo không chỉ để che thân, mà còn là tuyên ngôn. Đi nhậu vỉa hè thì áo thun, quần jeans; đi gặp đối tác thì sơ mi ủi phẳng, giày sạch sẽ; đi cà phê với người yêu thì gọn gàng, lịch sự.
Nhiều ông nghĩ “quan trọng là tâm hồn”, rồi lôi cái áo phông nhão nhoẹt từ năm cấp ba ra mặc. Tâm hồn có đẹp mấy mà ngoại hình cẩu thả thì người ta cũng chẳng buồn tìm hiểu. Ngược lại, một người đàn ông biết chăm chút vừa phải, tóc tai gọn gàng, quần áo sạch sẽ, giày dép tử tế – đó đã là một điểm cộng lớn.
Đàn ông chỉnh chu không phải để khoe khoang, mà để thể hiện rằng: “Tôi tôn trọng bản thân, nên cũng sẽ tôn trọng bạn.” Và chỉ vậy thôi cũng đã khác biệt rồi.
Playboy biết nói “đéo”
Đàn ông không có ranh giới thì dễ thành bù nhìn, ai muốn sai gì thì sai. Playboy biết nói “đéo” khi cần. Không phải kiểu vô lễ, mà là cách từ chối rõ ràng, dứt khoát, không vòng vo.
Bạn bè rủ đi nhậu khuya khi mai phải đi làm sớm – “đéo”. Người yêu bắt bỏ hết bạn bè để chứng minh tình cảm – “đéo”. Ai đó thử lấn vào nguyên tắc của mình – “đéo” nốt.
Cái chữ “đéo” ở đây không thô, mà là bức tường bảo vệ bản lĩnh đàn ông. Nó cho thấy anh biết điều gì quan trọng, điều gì không. Nó giữ cho anh không bị cuốn vào những thứ vớ vẩn, không bị biến thành người dễ dãi chiều lòng tất cả.
Và kỳ lạ thay, chính khi anh biết nói “đéo”, người khác lại nể. Vì họ thấy anh có chính kiến, có cột sống, không phải kiểu ai muốn bẻ thì bẻ.
Cách áp dụng trong đời sống
Nói nghe oách thì dễ, nhưng đàn ông bản lĩnh không chỉ dừng ở lý thuyết. Mấy phẩm chất “playboy văn minh” phải đi vào đời sống hằng ngày mới thành khí chất thật sự. Đây là vài cách đơn giản nhưng hiệu quả:
Quy tắc lịch hẹn
Đàn ông trưởng thành đúng giờ, tôn trọng và tự trả phần mình. Không có chuyện để người khác ngồi chờ dài cổ, cũng không có kiểu ăn xong đùn đẩy. Lịch sự và sòng phẳng là nền tảng của mọi mối quan hệ, từ bạn bè, công việc cho tới tình cảm.
Đời sống trước, hẹn hò sau
Nếu cả ngày của bạn chỉ xoay quanh tin nhắn “em đang làm gì đó?”, thì sớm muộn gì cũng thành kẻ nhàm chán. Hãy để cuộc sống riêng của mình phong phú trước: công việc, tập luyện, đam mê, bạn bè. Khi bạn đã có một đời sống trọn vẹn, tình yêu bước vào chỉ làm cho nó thêm thú vị, chứ không phải cứu bạn khỏi cảnh trống rỗng.
Nguyên tắc rõ ràng – “Có thì có, không thì thôi”
Đừng lập lờ, đừng chơi trò mập mờ. Nếu muốn thì nói thẳng, nếu không thì từ chối rõ ràng. Cái “nửa nạc nửa mỡ” chỉ khiến bạn mất thời gian và mất luôn sự tôn trọng. Đàn ông đáng tin là đàn ông nói một lời, đứng một chỗ.
Động tác điềm tĩnh
Khi bực bội, thay vì nổ tung như pháo Tết, hãy tập thở sâu, đếm ba nhịp, rồi mới trả lời. Một động tác nhỏ nhưng thể hiện sự kiểm soát bản thân. Người ta sẽ nhìn bạn khác ngay: “ông này không dễ bị dắt mũi.”
Ăn mặc đúng hoàn cảnh
Đi cà phê khác đi nhậu, đi gặp người yêu khác đi gặp sếp. Không cần cầu kỳ, nhưng phải chỉnh chu, hợp cảnh. Quần áo sạch sẽ, giày dép tử tế, tóc tai gọn gàng – chỉ vậy thôi cũng đã khác biệt với đám đàn ông cẩu thả ngoài kia.
Lưu ý để khỏi thành “playboy rẻ tiền”
Nói thì nghe ngầu, nhưng chỉ cần lệch một chút là dễ biến thành trò hề. Vậy nên nhớ mấy điều sau:
- Phải có tôn trọng & đồng thuận. Không có sự đồng thuận, mọi thứ chỉ là sự ích kỷ trá hình. Đàn ông văn minh biết đâu là ranh giới, và không vượt qua để thỏa mãn bản thân.
- Outcome-independence không phải “làm tượng đá”. Không bám víu vào kết quả không có nghĩa là vô cảm hay hời hợt. Nó là bản lĩnh: làm hết mình nhưng không để kết quả quyết định giá trị của mình.
- Kiểm soát cảm xúc ≠ cấm cảm xúc. Đàn ông không phải cục đá. Vẫn có thể buồn, có thể vui, có thể nhớ, nhưng tất cả được bộc lộ đúng lúc, đúng chỗ, thay vì phun ra như vòi xịt rò rỉ.
Playboy văn minh khác playboy rẻ tiền ở chỗ: biết chơi nhưng không để mất mình, biết hưởng nhưng không làm hại người khác.
Kết bài
Cuối cùng, một playboy xịn chẳng qua là người đàn ông biết chơi đẹp – với chính mình và với người khác. Không ai thích một cái máy gạ tình, nhưng ai cũng nể một người đàn ông tự tin, có nguyên tắc, sống có gu, và biết kiểm soát bản thân.
Đàn ông kiểu đó, bước tới đâu cũng để lại sự tôn trọng.
Và chốt hạ bằng một câu châm biếm dễ nhớ:
“Đẹp trai thì người ta thích, đẹp tính thì người ta thương, còn vừa đẹp trai vừa đẹp tính… thì thôi khỏi bàn.”